sword art online vol 18

Science Fiction

7 tháng 7 năm 2026 / Ngày 7 Tháng thứ 11 Năm 380 Lịch Nhân Giới

"Chỉ có...... Mày......! Tao quyết...... Không tha............"

Phập!!

Với âm thanh đặc sệt, thanh kiếm thứ nhì đâm thẳng vào người Klein.

Bạn đang xem: Sword art online light novel tập 18

Dòng nước mắt nãy giờ chưa hề cạn tiếp tục tuôn ra không kìm được từ hai khóe mắt Asuna.

Mặc dù bị ghìm chặt xuống đất, tay phải Klein vẫn cào cấu trên đất trong khi kẻ kích động sở hữu áo choàng đen——PoH, cựu thủ lĩnh của guild sát nhân «Tiếu quan tiền Tài», nhìn xuống anh với vẻ ghê tởm.

"Áàa, tao hết coi nổi rồi. Vô danh tiểu tốt như mày thì cứ chui lủi như vô danh tiểu tốt đi là được rồi, tự dưng xía vào làm tao ngứa hết cả mắt."

PoH vừa lắc đầu vừa dang nhì tay ra nghêu ngán, rồi nói gì đó với các người chơi hiệp sĩ đỏ đứng sau lưng Klein bằng một thứ tiếng mà Asuna không biết. Một vào số họ gật đầu và giương lên thêm một thanh kiếm nữa.

Thanh kiếm lấp loáng thứ bố vừa sắp sửa đánh bay chút HP còn lại của Klein thì——

"Hajima————!!"

Một trong số các hiệp sĩ đỏ lao ra từ bức tường người và với một tiếng hô nghe như tiếng Hàn, anh ta lấy kiếm của mình để chặn lưỡi kiếm đang giáng xuống Klein.

***

——Thật hả trời...... Cái quỷ này đau gớm khủng vậy?

Jo Wol-saeng/Moonphase nằm sóng soài dưới đất, gắng chịu đựng cơn đau trên lưng nơi gã đàn ông áo choàng đen đã chém cậu.

Chiếc AmuSphere Wol-saeng đang sử dụng đáng ra chỉ có thể gây một cảm giác đau nhè nhẹ. Trên thực tế, vào trò «Silla Online» mà cậu thường xuyên chơi, dù có bị bé rồng khổng lồ cạp nát đầu avatar thì Wol-saeng cũng chỉ thấy nhoi nhói giống như bị tê thôi.

Ấy thế, Wol-saeng lúc này lại đang phải trải quan liêu một cơn đau đớn cực độ cứ như thể bị đèn hàn đốt xém.

Không, nếu bị thương như vậy ở thế giới thực thì có lẽ Wol-saeng đã không chỉ cảm thấy chừng này. Gã poncho đen vung thứ vũ khí hung hãn, chắc nịch trông giống như dao rựa nước trung hoa nhanh đến độ tức thì cả một người tự cho bản thân là dân kì cựu như Wol-saeng cũng không phản ứng kịp. Nếu bị tấn công như thế ở thế giới thực thì cậu đã chết tức thì tắp lự rồi, còn không thì sẽ thấy đau đớn đến mức khó mà giữ ý thức được. Bởi vậy cơn đau này chỉ có thể là một cảm giác ảo.

Nhưng cho dù nhận thức được điều đó, không thể chịu nổi vẫn là không thể chịu nổi. Wol-saeng tưởng chừng chỉ muốn từ bỏ sự việc trước mặt và logout ngay lập tức.

Tuy nhiên dẫu phải teo tròn đáng hổ thẹn trên nền đất đen, Wol-saeng vẫn tiếp tục gắng chịu cơn đau.

Bởi vì cậu không thể nào chấp nhận câu chuyện trước mắt mình.

Hacker Nhật đã «tấn công» vào vps thử nghiệm close beta của một VRMMORPG vày tình nguyện viên Mỹ, Trung Quốc và Hàn Quốc đồng phát triển, và chúng đang tàn sát các nhà phát triển bên trong thế giới game. Rất ý muốn các bạn sẽ chiến đấu ngăn cản hành động mọi rợ của người Nhật.

Lời kêu gọi trôi nổi trên mạng xã hội này chính là cái mà nhiều người chơi Hàn trong đó có Wol-saeng, cũng như cơ man người chơi Trung Quốc đã đáp lại trước lúc dive vào VRMMO này. Thế rồi họ trông thấy một nhóm người chơi Nhật tiêu diệt một nhóm người chơi khác có vẻ là người Mỹ.

Thế nhưng——liệu cảnh tượng đó có thực sự khớp với lời giải thích của người đã gửi lời kêu gọi trên không?

Từ góc nhìn của Wol-saeng, có vẻ người chơi Nhật mới là bên liều mình quyết tử, còn bên Mỹ thì trông giống như đang chơi game hơn. Ấn tượng ấy vẫn không hề nắm đổi, tức thì cả lúc cục diện trận chiến đã xoay chuyển bởi hàng chục nghìn người chơi Hàn Quốc và Trung Quốc đến «cứu viện», và đa số người Nhật đã bị vô hiệu hóa như hiện giờ. Mặc mang đến trang bị tung tành, HP sắp cạn, họ vẫn liều mạng sống mái...... Phải, họ đang cố gắng bảo vệ một điều gì đó chứ không phải phá hủy.

Trước lúc Wol-saeng bị chém bởi gã đàn ông với áo choàng đen, một người chơi nữ ở phía Nhật đã gửi thỉnh cầu như thế này bằng tiếng Hàn bản địa:

Các bạn bị lừa rồi. Máy chủ này thuộc về một công ty Nhật, chúng tôi mới là người dùng hợp lệ. Các bạn đã bị cho thông tin giả để tới phá rối công việc phát triển.

Có gì đấy vào giọng nói và biểu cảm của nữ player tên Siune cơ đã làm mủi lòng Wol-saeng. Bởi vậy cậu đã bất chấp tất cả để tiếp cận cô ấy giữa cuộc loạn đả, để hỏi rằng "Cô có cách nào chứng minh lời mình nói không?", và lúc bạn của Siune vừa sắp sửa trả lời bằng tiếng Nhật thì Wol-sang bị chém bởi gã áo choàng đen và không cách nào đứng dậy được.

Diễn tiến tiếp theo xảy ra nhanh đến chóng mặt và hoàn toàn một chiều. Nhóm người chơi Nhật bị đè bẹp bởi quân đoàn đỏ thẫm. Một nửa số player Nhật đã cạn HP và bị cưỡng chế logout khỏi game, và nửa còn sống chưa đầy 200 người này thì bị tước vũ khí và gom về một chỗ.

Đến đó thì Wol-saeng cứ tưởng rằng gã đàn ông mặc áo choàng đen vừa tái xuất hiện ở tiền tuyến sẽ tuyên bố chiến thắng, song y lại làm một điều kì quặc.

Một người chơi bận đồ đen ngồi trên xe lăn và tay ôm hai thanh kiếm vào lòng, bị lôi ra khỏi một nhóm có lẽ quân cứu viện của bên Nhật, và hắn ta bắt đầu huyên thuyên với anh ta bằng tiếng Nhật.

Chuyện này càng lúc càng kỳ lạ, Wol-saeng lại nghĩ.

Cớ gì mà trong thế giới ảo——trong VRMMO lại có xe pháo lăn chứ?

Trong trò Wol-saeng thường chơi, «Silla Online», lúc chân bị thương hoặc dính debuff liệt thì sẽ không thể cử động tự bởi được. Nhưng nếu dùng phép thuật, uống thuốc hoặc cứ chờ mang lại hết thời gian thì chân cẳng sẽ lành lặn ngay. Còn giả như khả năng di chuyển bị hạn chế đến mức cần phải có xe cộ lăn để đi lại thì đấy không thể chỉ là hình phạt trong trò chơi được.

Hơn nữa, nhận thức của anh chàng mặc đồ đen có vẻ bị liệt một phần nào đó: anh ta không phản ứng gì với lời của gã mặc áo choàng, và ngay lập tức cả lúc bị gã lay người ảnh cũng không kháng cự. Chỉ có thể đến rằng anh ta là NPC hoặc một avatar bị đứt kết nối với người chơi.

Cuối cùng như thể không chịu nổi nữa, gã đàn ông poncho đen tung một cú đá tàn nhẫn vào bánh xe pháo lăn màu bạc làm xô ngã nó. Vào một thoáng, Wol-saeng quên khuấy cơn đau trên lưng và nín thở. Các người chơi Hàn xung quanh cậu cất lên những lời bàn tán bối rối vì không nắm được tình hình.

Cuối cùng, chàng trai nằm sóng soài dưới đất cũng có một phản ứng chủ động.

Anh ta với tay trái về phía thanh bạch kiếm trong hai thanh mà nãy giờ anh ta ôm ấp một cách trân trọng. Thấy vậy Wol-saeng mới nhận ra là dưới vai phải của anh ta không có gì cả.

Nhưng tay anh ta không cách nào chạm thấu cây kiếm, bởi vì gã đàn ông đã cầm nó lên trước và giơ lên cao cứ như đang chọc con nít. Chàng trai bò trên đất, cố gắng vươn người lấy lại kiếm. Tên đàn ông vận áo choàng đen bèn chộp lấy tay trái anh và lôi ảnh đứng dậy. Gã vừa la hét gì đó vừa dùng tay trái tát má chàng trai hai tía cái.

Bất thình lình, một tiếng thét mới vang lên.

Một vào số những chơi Nhật bị bắt giữ, sở hữu áo giáp phong cách samurai và trán quấn khăn rằn, định vồ lấy gã.

Nhưng tức thì, một người chơi Hàn đâm kiếm vào sâu vào người của chàng samurai. Dù rõ ràng là đang chịu đau đớn hơn nhiều so với Wol-saeng, anh ta vẫn cố tiến về trước chỉ để rồi bị một lưỡi kiếm thứ nhì chặn lại.

Gã áo choàng đen cười khẩy trước cảnh tượng anh chàng samurai bị ghim xuống đất. Thế rồi y ra lệnh bằng tiếng Hàn đến đoàn hiệp sĩ đỏ.

"Ngứa cả mắt. Giết hắn đi."

Một hiệp sĩ đỏ gật đầu và giương thanh kiếm thứ tía lên.

Wol-saeng không thể làm thinh mà nhìn nữa. Cậu tuy chưa thấy bằng chứng nào cho lời quả quyết của Siune, song chí ít cậu cũng thấy ghê tởm trước trò đá ngã chiếc xe lăn của gã đàn ông kia. Mặt khác, hành động liều lĩnh của anh chàng samurai lại gây cảm giác mạnh là anh ta đang cố gắng bảo vệ bạn mình.

Wol-saeng cũng không có ấn tượng tốt về nước Nhật Bản là mấy. Dù không kể đến các vấn đề lịch sử và lãnh thổ, thái độ đóng cửa, không coi ai ra gì và cứ ra vẻ ta đây là nước đệ nhất Đông Á của bọn họ. Bằng chứng rõ rệt nhất là việc họ phát hành The Seed Nexus cho các nước phương tây nhưng lại đặc biệt chặn kết nối từ Hàn Quốc và Trung Quốc.

——Dẫu vậy.

Không thể đánh đồng tổng thể nước Nhật với tất cả cá nhân người Nhật sống ở đó được. Các PC game trước thời VRMMO dầu không nhiều cơ mà cũng có một vài vps quốc tế, ở đó cậu đã gặp phải những người chơi Nhật để lại ấn tượng xấu, nhưng tất nhiên cậu cũng đã chơi cùng những người Nhật rất là vui vẻ, thân thiện.

Wol-saeng hiện tại đang ghét cay ghét đắng cái gã mặc áo choàng đen. Cậu muốn tin vào Siune và chàng samurai kia. Là người Nhật giỏi người Hàn chẳng liên quan liêu gì cả. Nguyên nhân đơn giản là vì một giọng nói vào lòng đang gào lên thúc giục cậu.

Khoảnh khắc Wol-saeng hành động, một cơn đau choáng váng chạy từ lưng lên đầu cậu, thế mà cậu vẫn nghiến răng đứng dậy. Cậu rút thanh trường kiếm ra và hít vào mang đến đầy ngực——

"............Hajima————!"

Gầm mạnh hết mức có thể, Wol-saeng đạp chân giậm nhảy khỏi mặt đất.

Vì chỉ số của các avatar hiệp sĩ đỏ chỉ được đặt ở mức trung bình nên cử động của Wol-saeng khá là nặng nề so với nhân vật loại tốc độ «Moonphase» mà cậu thường dùng vào Silla Online. Tuy vậy không hiểu vì thế lực nào mà chỉ trong giây phút ấy, Wol-saeng bay qua vùng đất hoang như một cơn gió và đỡ kịp lấy thanh kiếm sắp sửa đoạt mạng chàng samurai bằng kiếm của mình.

"Mày...... Làm trò gì đấy!?"

Hiệp sĩ đỏ ở ngay trước mặt cậu la lên bằng tiếng Hàn, giọng đầy sửng sốt——và hơn cả là giận dữ. Nếu anh ta mà là người Trung Quốc thì coi như kết thúc rồi. Để không bỏ phí chút vận may này, Wol-saeng thành khẩn thuyết phục người chơi kia.

"Mày đó, mày không thấy gì lạ hết à!? Trận chiến đã kết thúc rồi! Sao còn cần phải bắt chước cái trò hành hình thị chúng này chứ!?"

Nghe vậy, đồng hương của cậu buộc phải nín bặt, và đưa mắt về chàng samurai nằm dưới chân và anh chàng ngồi xe cộ lăn nằm sấp dưới đất phía sau Wol-saeng. Cặp mắt phía sau tấm đậy mặt chớp chớp ra chiều vày dự. Anh ta hẳn cũng đang bắt đầu cảm thấy bối rối sau khoản thời gian sự cuồng dại của trận chiến đã nguội đi. Tay cầm thanh kiếm đang đè lên gươm của Wol-saeng cũng từ từ thả lỏng.

Nhưng Wol-saeng chưa kịp nói tiếp thì một giọng lanh lảnh bay đến từ bức tường người xung quanh.

"Baesinja!"

"Giết luôn thằng đó đi!"

Tựa hồ bị cơn giận dữ của đồng đội xúi giục, hiệp sĩ đỏ lại nắm chặt thanh trường kiếm.

Tuy vậy điều tiếp theo Wol-saeng nghe được lại nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.

"Khoan đã! Để mang đến thằng đó nói tiếp đi!"

"Cái tên áo choàng kia quá đáng thật đó!"

Nhìn qua thì có vẻ nhóm người chơi Hàn trong bức tường người đang bắt đầu tranh cãi. Mồi lửa loáng cái đã lan rộng, cuộc tranh cãi gay gắt phân chia mọi người thành phái cực đoan muốn giết sạch những người Nhật còn sống, và phái ôn hòa muốn chờ đến khi sự việc được giải thích thỏa đáng. Sự đối lập này cũng lan qua nhóm người Trung Quốc. Những tiếng la lối om sòm không thể hiểu nổi bay qua bay lại giữa vùng hoang dã.

Thủ lĩnh duy nhất của họ định giải quyết tình hình này thế nào đây?

Nghĩ vậy, Wol-saeng tảo mặt lịch sự thì——

Đứng bên cạnh chàng trai một tay nằm dưới đất, gã đàn ông mặc áo choàng đen chuyển phiên vòng nhỏ dao dày cộm như rựa chỉ bằng đầu ngón tay, cặp môi bên dưới chiếc mũ trùm quắn lại.

Chỉ trong giây lát, Wol-saeng đã nhận ra rằng nét mặt ấy không phải giận dữ, mà là đang nén cười. Một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc xương sống Wol-saeng.

Gã đàn ông mặc áo choàng đen không có lấy một tí quan liêu hệ nào với trò chơi đồng phát triển bởi Trung – Hàn – Mỹ hết. Sự tồn tại của một trò chơi như vậy từ đầu đã rất đáng ngờ. Cậu không rõ thực tình ra sao, nhưng đây chỉ đơn thuần là khiến người chơi từ các nước phải loạn đả...... Không, phải tàn sát lẫn nhau trên chiến trường đầy rẫy máu me và đau khổ chân thật này. Mục đích thực sự của y chỉ có vậy.

"............Agma............"

Giọng khản đặc phát ra từ chính miệng Wol-saeng lọt vào tai cậu.

***

Vassago Casals có mặt ở khu ổ chuột Tenderloin, San Francisco. Mẹ y là người Tây Ban Nha, thân phụ là người gốc Nhật.

Cơ quan tiền khai sinh Mỹ không chấp nhận những tên có thể gây bất lợi rõ ràng đến trẻ nhỏ. Bởi vậy mẹ y đặt tên y là Vassago cụ cho Devil tốt Satan. Người viên chức tiếp nhận đơn mà không hay biết rằng Vassago là tên một con quỷ thứ yếu được mệnh danh là «Hoàng Tử Địa Ngục».

Chỉ có một lý vị duy nhất mà một người mẹ lại đặt tên quỷ cho nhỏ mình. Bà ta không muốn y ra đời——nói tiêu cực hơn thì bà ta ghét thậm ghét tệ nhỏ mình.

Vassago không rõ phụ thân mẹ y gặp nhau thế nào, mà y cũng chẳng cần biết. Nói huỵch toẹt ra thì chắc là «bán thân lấy tiền» chứ gì. Cái bầu là chuyện nằm ngoài kế hoạch. Mẹ y muốn phá thai nhưng buộc phải hiện ra Vassago theo lệnh cha y. Nói vậy có nghĩa là ông ta cần y chăng? Không phải vậy. Ông ta chỉ thỉnh thoảng tới kiểm tra sức khỏe bé mình mà chẳng thèm đem theo một món đồ chơi làm quà. Cái duy nhất mà ông ta từng mang đến Vassago là năng lực tiếng Nhật.

Đến năm mười lăm tuổi Vassago mới biết được nguyên nhân phụ thân y cấm mẹ y phá thai, và dành chút bỏ ra phí tối thiểu để nuôi bé mình.

Bên gia đình thân phụ y có sinh một đứa bé bị tật thận bẩm sinh, và ông ta ra lệnh Vassago hiến thận mình mang đến cậu ta. Vassago không cách nào từ chối được. Tuy nhiên y đặt ra một điều kiện. Y muốn sống ở quê hương của phụ thân y, Nhật Bản. Sau thời điểm hết trách nhiệm hiến tặng, Vassago sẽ mất mọi giá trị tồn tại vào mắt thân phụ mình, nên ai mà biết được y còn nhận tiền trợ cấp được bao lâu nữa. Nếu ở lại khu vực ổ chuột thì y chỉ có nước trở thành tay buôn ma túy, thế nên y quyết định rời nước và làm lại từ đầu ở một thế giới mới.

Cha y chấp nhận điều kiện đó và đổi một cuốn hộ chiếu và vé máy bay lấy thận trái của Vassago. Chẳng buồn tạm biệt mẹ, Vassago bay đến Nhật, ấy vậy chỉ có một số phận ác nghiệt hơn chờ đợi y ở nơi này.

Theo luật pháp Nhật Bản, việc nhận con nuôi quốc tế bắt buộc phải thông qua thủ tục rườm rà và nhiều công đoạn xét duyệt khắt khe, và đến dù Vassago có được nhận nuôi thì giới chức chính quyền cũng không ban giấy phép lưu trú cho trẻ em trên 6 tuổi. Thành thử ngay từ đầu, đường sống duy nhất của y chỉ là ở thế giới ngầm.

Vassago được nhận vào một tổ chức tội phạm Hàn, chúng cho cậu thiếu niên biết nói tiếng Hàn, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Nhật một chứng minh thư giả và dạy y trở thành sát thủ.

Trong 5 năm y đã thực hiện được 9 «công việc». Sang tuổi nhì mươi, Vassago nhận nhiệm vụ thứ 10 với cách làm việc hoàn toàn khác từ trước đến giờ.

Y phải giết mục tiêu vào thế giới ảo, vì hoàn toàn không thể tiếp cận mục tiêu đó ngoài đời thực được.

Mới nhận chỉ thị y chẳng hiểu mô tê gì sất, tuy vậy khi nghe khái quát về «sự kiện SAO» xảy ra vài ngày trước thì y mới ngộ ra. Mục tiêu của Vassago đã bị cuốn vào sự kiện trên và giờ đang được điều dưỡng tại tư gia canh gác cẩn mật, không thể có chuyện con mồi đặt chân ra ngoài. Phó mặc mang đến trò chơi sinh tử thì không đáng tin cậy vì ai biết lúc nào mục tiêu mới chết, và cũng có khả năng hắn thoát chết toàn thây. Mặc dù nhiên nếu Vassago dive vào trò chơi đó và rút cạn HP của hắn, thì chiếc NerveGear ngoài đời sẽ lấy mạng hắn.

Tuy nhiên vẫn có bố vấn đề lớn.

Một, vì là sát thủ nên bản thân Vassago sẽ không thể đăng xuất mang đến đến khi clear game. Hai, nếu y chết vào game, y cũng sẽ bỏ mạng ngoài đời. Và ba, Vassago không thể trực tiếp tấn công mục tiêu được. Nhỡ có log ghi lại việc người này tấn công người khác, đấy sẽ trở thành bằng chứng cho vụ ám sát.

Trước một nhiệm vụ khó nhằn như vậy, tổ chức đề ra đến y một món tiền thưởng lớn không tưởng. Vassago không chắc tổ chức có khả năng đưa ra trả mang đến y số tiền cỡ đó dầu y có thực hiện thành công nhiệm vụ, nhưng y cũng làm gì có quyền từ chối.

Tuy đại đa số NerveGear đã bị cảnh sát tịch thu nhưng bằng cách nào đấy tổ chức đã kiếm được một chiếc. Còn lại chỉ cần phần mềm SAO và ý chí tự mình nhảy vào trò chơi sinh tử. Cả cảnh sát lẫn công ty phát triển đều không có cách gì ngăn cản được y làm vế sau. Đến phút cuối, trở ngại không ngờ tới mà Vassago gặp phải lại là đặt tên nhân vật, bởi vì y chưa từng chơi game bao giờ. Cuối cùng y quyết định chọn biệt danh «PoH», dựa trên cái tên thật mà mẹ y đặt cho.

Trải nghiệm đầu tiên ở thế giới ảo đã làm núm đổi, hay đúng giải phóng nhỏ người thật của y. Đám người Nhật bao phủ làm y nhớ lại cha và họ hàng của y, những kẻ y đã quên sau nhiều năm không gặp, bấy giờ y mới nhận ra rằng bản thân mình căm ghét chúng——ghét tất cả đám người Đông Á đến mức nào.

Y phải giết mục tiêu vì công việc. Tuy vậy y cũng muốn giết càng nhiều người chơi khác càng tốt.

Hạ quyết tâm, Vassago lập ra guild sát nhân lớn nhất vào SAO – «Tiếu quan tiền Tài» – và lấy mạng một lượng lớn người chơi khác ngoài mục tiêu ban đầu. Dần dà y cảm thấy chán ngấy việc lãnh đạo một tổ chức đang vượt ngoài tầm kiểm soát, thế là y bày ra cuộc đụng độ giữa guild của mình và nhóm Tiên Phong để chúng chém giết lẫn nhau. Đúng cái lúc y đang sắp sửa ra tay sát hại hai nhỏ mồi mà y cho là vĩ đại nhất, đáng giá nhất, «Tia Chớp» và «Hắc Kiếm Sĩ», thì trò chơi đã bị clear mất rồi.

Xem thêm: 11 Tác Dụng Của Tinh Dầu Tràm Có Dùng Được Cho Trẻ Sơ Sinh, 6 Cách Dùng Dầu Tràm Cho Trẻ Sơ Sinh Và Trẻ Em

Điều đầu tiên Vassago cảm thấy khi quay trở lại thế giới thực từ trò chơi sinh tử không phải là niềm vui, mà là thất vọng và chán nản. Dẫu biết không thể nào tảo lại thế giới mộng mơ ấy, y vẫn quyết định trở về Mỹ để tìm kiếm cái cảm giác đó. Ông trùm tổ chức không chịu trả món tiền thưởng đã hứa, nên y giết hắn và cướp lấy tiền. Trở lại Mỹ, y vào làm mang đến bộ phận tác chiến mạng của một công ty quân sự tư nhân có trụ sở tại San Diego.

Trong tập luyện chiến đấu thực tế ảo, y đã đấu với các quân nhân thuộc Vệ Binh Quốc Gia và Hải Quân. Sau thời điểm phô diễn kỹ năng tôi luyện vào SAO, y lập tức được chọn làm giảng viên. Nhưng dù có cuộc sống ổn định hoàn toàn vượt xa ngày trước, y vẫn không hề thấy vừa lòng.

Một lần nữa. Y muốn trở lại thế giới đó một lần nữa. Cái nơi mà bởi vì tất thảy mọi thứ đều là dữ liệu số nên nhỏ người mới bộc lộ bản tính thực, cái thế giới đích thực sặc sụa dối trá ấy.

Y đã ấp ủ ao ước này biết bao lâu, mang lại nên việc vô tình gặp lại «Tia Chớp» và «Hắc Kiếm Sĩ» ở thế giới ảo vô cùng chân thật có tên Underworld không thể gọi là phép màu, mà là số phận.

Không hiểu sao tâm thần của Hắc Kiếm Sĩ có vẻ đã bị biến đổi, tuy vậy nếu Vassago giết sạch mọi người bao phủ hắn thì kiểu nào hắn cũng tỉnh dậy thôi. Vì Hắc Kiếm Sĩ là người như vậy nên Vassago, tức PoH, mới bị hắn cuốn hút hơn bất kì ai. Nếu như có thể tự tay giết chết hắn ta, Vassago có phải tự sát ngay sau đấy cũng cam lòng.

Trước tiên, y xúi đến đám người chơi Trung Quốc và Hàn Quốc mà y đã lôi kéo bằng thông tin giả về Underworld tàn sát lẫn nhau, nhận chúng vào bể máu. Y vốn cũng chẳng ngờ một lời nói dối chuẩn bị vội vàng lại hiệu nghiệm lâu nhường vầy. Đã có không ít người cảm thấy rằng tình hình rất bất thường và bắt đầu cãi vã với đám người ái quốc nóng tính. Lúc sự căng thẳng đạt đến giới hạn thì chúng chỉ cần một tia lửa.

Kẻ vừa ra đòn với hắn đang đứng cách hắn một khoảng, và đương cố gắng thuyết phục đồng hương mình một cách nhẫn nại không chịu khuất phục. Vassago chỉ cần chém phăng đầu hắn và giục chúng nó tiêu diệt lũ hèn nhát, vậy là đám ái quốc thái quá sẽ tuốt kiếm ngay tắp lự.

"Chờ đấy...... Tao sẽ đánh thức mày ngay thôi......"

Vassago thì thầm về phía Hắc Kiếm Sĩ mặt đờ đẫn đang nằm lăn lốc dưới đất. Bỗng lúc đó, y nhận ra rằng nhìn từ một bên mặt thì cậu ta trông na ná đứa anh cùng thân phụ khác mẹ mà y từng thoáng thấy trước cuộc phẫu thuật cấy thận. Lồng ngực y nhói đau.

Y sẽ giết «Hắc Kiếm Sĩ» và «Tia Chớp» trong thế giới này trước để buộc chúng đăng xuất, xong y cũng sẽ thoát ra. Rồi y sẽ tìm nhị người chúng – đương ở đâu đó trên Ocean Turtle – và thể hiện thứ tình ái cực đoan của y bằng cách giết chúng lần nữa.

Chỉ nghĩ đến giây phút đấy thôi cũng đủ làm dịu chun chút cơn đau ở sườn trái vốn chưa hề tan biến kể từ ngày thận y bị cướp đoạt năm mười lăm tuổi.

Bên dưới mũ trùm, Vassago mỉm cười và lại thì thầm với chàng trai nằm bên cạnh chân y.

"Nếu mày cứ ngủ tiếp thì mọi người sẽ chết hết đấy. Xin mày đó, mau tỉnh dậy đi."

Tay phải nghịch món vũ khí ưa chuộng – «Mate Chopper», Vassago chậm rãi cất bước.

***

Lộp cộp.

Với tinh thần kiệt quệ, Asuna lắng nghe tiếng giày ai đạp trên mặt đất khô cằn.

Lộp cộp, lộp cộp. Một âm thanh lạnh lẽo, máy móc mà đồng thời cũng nhịp nhàng như đang nhảy múa.

Đấy là tiếng bước chân của tử thần, là thứ âm thanh cô đã nhiều lần nghe thấy ở tòa thành cất cánh mà giờ không còn tồn tại nữa.

Ngước lên, cô trông thấy cái bóng mặc áo khoác đen đang bước từ bên cạnh Kirito – cách cô chừng trăng tròn mét – về phía cô.

Không, không phải hắn bước về phía cô. Hắn bước về phía bên phải cô, về phía Klein đang bị đâm bởi hai thanh kiếm ở sườn phải. Chắc hẳn là hắn muốn tự tay kết liễu anh chàng samurai đương chống cự cái chết chỉ bằng ý chí của mình.

Nhưng chỉ một chốc sau, cô nhận ra là mình lại không đúng lần nữa.

Ở cạnh Klein nằm rạp dưới đất, có hai hiệp sĩ giáp đỏ đang cãi vã sốt sắng bằng tiếng Hàn mà cô không hiểu được. Lúc đó Asuna sực nhận ra đạo quân khổng lồ gồm hàng chục nghìn hiệp sĩ đang bao vây người chơi Nhật và quân lính Underworld có vẻ cũng đang đối lập gay gắt với nhau ở khắp nơi.

Có lẽ đây là cuộc đối đầu giữa các người chơi vẫn còn tin lời PoH và những người đã nhận ra sự dối trá của hắn. Cứ thế này thì chỉ cần một chút chuyện nhỏ nhặt xảy ra thì phe tin lời PoH sẽ chĩa kiếm về phía phe cơ ngay. Điều đó sẽ tạo nên phản ứng dây chuyền lan rộng nỗi căm hờn giữa liên minh người chơi Trung-Hàn. Và PoH đang định ngăn chặn điều đó......

———Không.

Không. Không phải.

Kẻ ấy định tự thân châm ngòi cuộc xung đột mới lan tỏa trên chiến trường này.

Cũng giống như lúc hắn đạo diễn cuộc chinh phạt đẫm máu bằng cách để lộ vị trí trụ sở mật của guild sát nhân bởi chính mình lập ra, «Tiếu quan Tài», cho nhóm phá đảo vậy.

Asuna không hiểu việc triệt hạ quân số của chính phe mình đi một nửa thì được ích gì. Song cô dám chắc rằng một điều vô cùng tồi tệ sắp xảy ra.

PoH nhàn bước vào và ra lệnh gì đó bằng tiếng Hàn.

Như thể để giũ bỏ nỗi hồ nghi thoáng chốc, hai người đàn ông nãy giờ ghì chặt Klein bèn tóm lấy một người khác, lấy đi tự vị hai cánh tay anh ta.

Với một tiếng rít, tử thần mặc áo choàng đen nắm chắc lại con dao thái dày cộm.

Hắn định tự mình xử tử «kẻ phản bội», rồi giương cao đầu anh ta hòng xúi giục các player Trung và Hàn còn tin hắn đi tấn công đồng đội mình.

Cô không thể đến phép điều đó xảy ra. Dầu mục tiêu trên hết của cô là bảo vệ cư dân Underworld nên thực ra cô không nhất thiết phải ngăn cản các hiệp sĩ đỏ chém giết lẫn nhau. Nhưng đến dù quân số của họ có giảm đi phân nửa thì vẫn còn hơn mười nghìn người. Không chỉ vậy, lúc đấy lòng giận dữ và thù địch của họ sẽ sâu đậm hơn trước bội phần, và tất nhiên chỗ cảm xúc ấy sẽ trút xuống người Nhật và Underworld.

Trên hết, một nửa người chơi Trung và Hàn bị kích động bởi PoH và sắp bị giết ấy, đang từ từ nhận ra sự thật về thế giới này...... Họ đang bắt đầu tin lời các người chơi Nhật. Cô không thể bỏ mặc những người như thế bị giết được.

Cô phải hành động. Cô phải đứng dậy để vung kiếm ngăn cản màn xử tử của PoH.

Có điều cả chân lẫn tay cô đều không còn chút sức lực. Mỗi lúc cô hít một hơi, vô số vết thương trên khắp cơ thể cô lại nhức nhói dữ dội, tước đi khí lực của cô.

............Không được rồi...... Mình không đứng dậy nổi.

Asuna hắt ra một hơi yếu ớt, chân tiếp tục quỳ trên nền đất khô cằn.

Cô chậm chạp cong lưng. Mái tóc vấy bẩn, rối bời trượt khỏi vai làm bít đi tầm mắt.

Đúng lúc đó.

Không sao đâu.

Cậu đứng dậy được mà, Asuna.

Giọng ai vang lên bên tai cô, loáng thoáng tuy vậy dứt khoát.

Tay ai ôm lấy hai vai cô, dịu dàng mà mạnh mẽ.

Ánh sáng ấm áp tràn vào cơ thể cô——vào linh hồn cô. Một cơn gió sảng khoái thổi tan tất cả đau đớn trong người cô.

Nào, đứng dậy đi Asuna.

Để bảo vệ những gì quý giá với cậu.

Tay phải Asuna giật một cái rồi lần mò trên mặt đất nắm lấy vật bị đánh rơi.

Chuôi thanh liễu kiếm của Thần Sáng Thế, «Radiant Light».

Ngẩng mặt lên, cô trông thấy tên tử thần quấn áo choàng đen đang giương nhỏ dao rựa lên cao, lưỡi dao lóe lên màu đỏ như máu. Người hiệp sĩ đỏ bị áp chế có vẻ vì sợ quá mà toàn thân ngây ra như phỗng. Đám đông bao quanh đã ngừng cãi cọ và hết thảy mọi mắt đều hướng về lưỡi dao không chút từ bi kia.

Nín thở, cắn chặt răng, dồn hết chút sức lực còn sót lại......

Asuna đạp chân khỏi mặt đất.

"U......AAAAAA————!!"

Cô kéo thanh liễu kiếm trong tay phải về phía sau cùng một tiếng hô như khạc ra máu. Mũi kiếm sắc bén bắn ra một tia sáng trắng. Kiếm Kỹ căn bản mà cô đã dùng mấy nghìn, thậm chí mấy vạn lần trước đây: «Linear».

PoH nhận thấy đòn tấn công bất ngờ của Asuna bằng tốc độ phản ứng đáng gớm ngạc.

"Ô......"

Bật nên một tiếng như vậy, hắn nghiêng người về phía sau. Asuna cố hết sức đẩy tay phải về phía bóng tối sâu bên vào chiếc mũ áo ở đằng xa.

Cô thấy chút cảm giác cứng cứng. Một lọn tóc xoăn đen bay lả tả trên không và vài giọt máu tươi bắn ra tung tóe từ làn domain authority ngăm đen.

Hắn né được mất rồi!

Ở Underworld tốt ở Aincrad đi chăng nữa, việc kích hoạt Kiếm Kỹ đều tạo ra sơ hở lớn. Asuna lập tức lâm vào trạng thái tê cứng chí mạng và nhỏ dao rựa trên tay PoH đã liền lao rin rít về phía cô.

Nhưng đồng thời Asuna tập trung trí tưởng tượng vào dưới chân PoH.

Một ánh cầu vồng hơi bừng lên từ mặt đất rồi biến mất. Asuna vận dụng quyền lực của Thần Sáng Thế Stacia để nâng cao mặt đất dưới chân trụ của PoH lên vài centimét.

Đấy chỉ mới là thao tác địa hình một chút mà một cơn đau như sét đánh đã bổ vào đầu cô. Sau khi cô trả một cái giá như vậy, cơ thể thần chết hắc ám mất thăng bằng và con dao rựa chệch choạch chỉ xé được một lỗ lớn trên váy Asuna.

"Khự......ự!"

Sau lúc được giải phóng khỏi tình trạng tê cứng, Asuna lại đưa thanh liễu kiếm về.

"Uô!"

Áo choàng lất phất, PoH lại đưa bé dao rựa lên ngay trên đầu.

Một nhát đâm với tốc độ thần thánh va chạm mạnh với một nhát chém vững chãi, làm bắn ra tia lửa trắng bạch và đỏ thẫm.

Asuna vừa vận hết sức bình sinh để đẩy lùi thế giao kiếm vừa khản giọng chất vấn:

"Ngươi...... Muốn gì chứ?"

Khóe miệng lộ ra dưới cái mũ của PoH khẽ nhếch lên, hắn đáp lại bằng giọng lỗ mãng:

"Rõ rành rành còn hỏi. Là cái thằng «đen» đó...... Kể từ cái ngày tao lần đầu định giết nó mà không được ở tầng năm Aincrad tao chỉ thèm khát mỗi mình nó mà thôi."

"......Tại sao ngươi lại ghét Kirito-kun đến vậy chứ? Anh ấy đã làm gì ngươi?"

"Ghét......?"

PoH lặp lại ra chiều thất vọng lắm. Hắn đưa mặt lại gần hơn một chút và khẽ nói:

"Tao cứ tưởng nếu là mày thì sẽ hiểu tao yêu nó đến dường nào chứ. Nó là thằng duy nhất tao có thể tin tưởng vô điều kiện trong cái thế giới thối nát này. Dù tao có làm nó đau đớn bao nhiêu nó cũng không bị khuất phục, dù tao có dụ dỗ nó bao nhiêu nó cũng không chịu ô uế. Nó lúc nào cũng đem lại đến tao hy vọng và niềm vui. Bởi vậy...... Tao không mang đến phép nó thành ra như thế khi mà không có mặt tao. Kiểu gì tao cũng sẽ đánh thức nó dậy cho mày xem. Vì thế dầu có là ai, có mấy nghìn...... Mấy chục nghìn mạng tao cũng sẽ giết hết."

Những lời đáng ghê tởm tuôn ra từ miệng thần chết hóa thành chướng khí đen kịt vây cuộn bao phủ Asuna, chực chờ tước đi đấu khí của cô.

"Hy vọng......? Niềm vui...? Ngươi có biết những gì ngươi làm, đã khiến Kirito-kun chịu...... Chịu............!"

Cô đáp lại bằng giọng thành khẩn, nhưng điểm giao nhau nơi nhỏ dao rựa và cây liễu kiếm đột nhiên đốp chát với nhau tạo thành vô vàn tia lửa và từng chút một sáp lại gần Asuna.

Không——Ý chí của Asuna không hề lay chuyển một ly. Chính thanh ma kiếm Mate Chopper mà PoH nắm trong tay phải đang rúng động, bề dày nó gia tăng như một sinh vật sống.

Có vẻ đã nhận thấy sự ngạc nhiên vào Asuna, PoH khẩy cười dưới vành mũ.

"Tao cuối cùng cũng hiểu thế giới này hoạt động thế nào. Ở đây, máu đã chảy và sinh mạng đã mất sẽ trực tiếp chuyển hóa thành năng lượng. Giống như lúc «Vu Nữ Ánh Sáng» bắn ra tia laser thiêu đốt quân Dark Territory vậy."

Trước khi dive, Asuna cũng có nghe giải thích về hệ thống nền tảng của Underworld. Nói tóm lại đó là «tài nguyên không gia

Bài viết liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *